Cá tính, tham vọng, cầu toàn là những yếu tố tạo ra một Vũ Thu Phương sắc bén và đưa cô đến những thành công đầy ấn tượng trên con đường sự nghiệp. Thế nhưng, với cô, điều đó vẫn ch
Vũ Thu Phương vẫn luôn đi tìm cho mình những nét riêng để không lẫn với ai và chấp nhận những điều tiếng quanh mình để là một Vũ Thu Phương đầy cá tính. Tuy nhiên, càng muốn hiểu về cô, chúng tôi càng thấy được sự mâu thuẫn trong cô.
Cô muốn là một Vũ Thu Phương rất riêng nhưng lại sợ mình đơn độc. Dù luôn tỏ ra cứng rắn trước các mối quan hệ nhưng cô vẫn là một cô gái đầy tình cảm và có bản chất yếu đuối cố hữu của phụ nữ. Điều này thể hiện qua cuộc trò chuyện của Vũ Thu Phương với chúng tôi.
Người thầy đầu tiên trong cuộc đời làm nghề của chị?
- Người thầy đầu tiên của tôi chính là chị Ngọc Thúy, chị là người đã dẫn dắt tôi từng li từng tí để tôi vào nghề. Chị dạy tôi nhưng không phải sao chép tôi thành chị. Chị chăm sóc tôi tỉ mỉ, không chỉ dạy tôi về nghề mà còn dạy tôi về đời và cả cách giao tiếp. Có lẽ bao nhiêu tâm huyết trong nghề chị đã truyền hết cho tôi.
Thời gian mà hai chị em làm với nhau tuy không dài lắm nhưng công lao chị Thúy tạo nên tên tuổi Vũ Thu Phương bây giờ rất lớn.
Có nhiều người giúp tôi nhưng họ chỉ giúp tôi trở thành người mẫu Vũ Thu Phương, còn chị Thúy là người đã tạo nên siêu mẫu Vũ Thu Phương.
Chị Thúy muốn tôi kế thừa chị. Trong những thành quả mà tôi đạt được, công của chị Thúy là 60%. Có thời gian chúng tôi dự định chị sẽ là người quản lý của tôi.
- Người quản lý cho người mẫu, ý tưởng hơi mới ở Việt Nam?
- Chị Thúy muốn làm manager của tôi bởi chị ấy muốn người mẫu cũng có người quản lý chứ không chỉ riêng gì ca sĩ. Chị Thúy đã dắt tôi qua trường John Robert Power dự lớp đào tạo giáo viên của trường. Ở đó, tôi được học catwalk, được dạy cách cảm nhận thời trang, màu sắc và cả cách giao tiếp.
Người quản lý sẽ giúp cho người mẫu không bỡ ngỡ với nghề, vì manager chắc chắn đã đi qua quãng đường đó, họ sẽ có rất nhiều kinh nghiệm. Mặt khác, họ còn giúp mình chuyện đưa ra cát-xê bởi thường người mẫu rất khó nói chuyện giá cả với đối tác.
Người quản lý giỏi sẽ hỗ trợ rất nhiều cho người mẫu trong việc PR tên tuổi lẫn việc chỉnh sửa khiếm khuyết trong nghề. Theo tôi, người quản lý xuất thân từ người mẫu là thích hợp nhất.
- Nhưng cuối cùng ý tưởng đó có thành?
- Tôi rất thích ý tưởng đó và muốn làm cùng chị Thúy nhưng vì ở thời điểm đó, nghề này thật sự chưa có nhiều đất để phát triển, tính chất của nghề không mang lại nhiều quyền lợi cho người manager nên kế hoạch vẫn còn "manh mún". Bây giờ, các công ty người mẫu đang phát triển, nhưng họ quản lý cho nhiều người mẫu chứ không phải chỉ quản lý cho một người mẫu nào hết.
Tôi muốn nói thêm rằng tuy chị Thúy chưa phải là quản lý của tôi nhưng thật sự, chị ấy đang làm công việc ấy mà không đòi hỏi quyền lợi. Tôi ngưỡng mộ nhiều thứ ở chị Ngọc Thúy, nhất là tình cảm mà chị ấy dành cho tôi. Vì thế mà tôi vẫn luôn ấp ủ dự định sẽ làm một manager để dành tình cảm của mình cho một đàn em khác.
- Nhưng hình như sau đó hai người không còn thuận thảo với nhau nữa...
- Đúng vậy, chị Thúy giận tôi vì câu trả lời của tôi trên bài phỏng vấn của một tạp chí. Thực chất đó là chuyện hiểu lầm. Người viết bài đã cắt cúp, biên tập, biến câu trả lời của một câu hỏi thành câu trả lời của cả ba câu hỏi, mà câu đó lại liên quan đến chuyện riêng của chị Thúy.
Tôi cũng đã giải thích với mọi người nhưng thật sự thì người mà tôi cần phải giải thích chỉ là chị Thúy. Tôi hy vọng một ngày nào đó hai chị em sẽ có dịp ngồi nói chuyện với nhau để chị ấy hiểu và thông cảm cho tôi.
- Phương đã nói, Phương có ngày hôm nay thì công của Ngọc Thúy là 60%, vậy 40% còn lại?
- Đó là của những người thày, người công sự. Henry Hubert là người dạy cho tôi cách diễn đạt cái thần bằng đôi mắt. Stephane Baehler thì cho tôi 50% cái quyền của tôi khi yêu cầu phong cách chụp.
Tôi thích người ta cho mình 50% quyền và phần còn lại của người ta hơn là việc họ lấy hết 70 - 100% quyền của tôi. Tôi không muốn mình là manequin, tôi muốn mình có quyền được thể hiện cái mình muốn.
Bên cạnh đó, tôi luôn có kế hoạch cho mọi việc có thể ảnh hưởng đến cuộc đời tôi, mặc dù có những lúc tôi phải lựa chọn nhưng đến bây giờ tôi khẳng định là tôi đã làm đúng. Nếu có kế hoạch và có quyết tâm thì mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Điều quan trọng là phải luôn say mê với nghề. Những cái cần và đủ đó là tố chất, mình cần phải hóa thân. Tôi đã không ăn không ngủ, luyện tập trước kiếng để tìm ra cái riêng của mình.
Thấy góc nhìn nào đẹp, tôi sẽ phát huy. Tôi biết tôi không đẹp, không hay bằng ai, nhưng tôi tạo được cái lạ. Lạ để lại ấn tượng và giúp người ta nhớ tới mình nhiều hơn.
Biết mình không hơn ai nên tôi phải luôn cố gắng để bù lại những khiếm khuyết. Thêm một cách để mình đi lên là luôn tiếp thu sự góp ý của mọi người xung quanh để khắc phục.
- Vậy khó khăn lớn nhất mà Phương gặp phải khi vào nghề là gì?
- Khó khăn đầu tiên là gia đình. Tôi đã phải trốn nhà đi diễn, giày thì giấu trong cặp. Tôi không dám nói dối vì ở nhà tôi, nói dối là điều tối kỵ nhất. Bố tôi biết nhưng đã không nói gì vì bố hiểu rằng tôi đam mê nghề này.
Mãi về sau, bố mới nói: "Việc học là quan trọng nhất, dù gì cũng phải có cái nghề con ạ! Làm gì thì làm nhưng phải sống đúng với lương tâm và đừng bao giờ nói dối". Chỉ vì câu nói đó của bố mà tôi sợ và bỏ hẳn việc đi diễn qua một bên để lo cho chuyện học, và để có thể đường hoàng nói với bố: "Bố ơi! Hôm nay con đi diễn".
- Vậy thấy những tấm hình Phương mặc đồ tắm, ba mẹ Phương có ý kiến gì?
- Năm lớp 12, tôi không dám mặc cả áo tay lỡ. Để có thể mặc đồ tắm chụp hình như bây giờ, tôi phải thực hiện cả một "công trình" thuyết phục bố. Tuy bố không bao giờ nói nhưng tôi biết là bố không đồng ý.
Tuy nhiên, tôi đã khẳng định với cả nhà là tôi muốn đi trên con đường của mình và muốn chứng minh nghề người mẫu không xấu như người ta vẫn nghĩ. Chính quá trình làm việc của tôi đã làm bố mẹ tin. Tôi dựa vào gia đình rất nhiều!
- Vậy Phương giải thích thế nào về thông tin Phương không thân thiết với các đồng nghiệp?
- Thời gian đầu mới vào nghề, tôi cũng thân với nhiều người. Nhưng dó tính tôi là thấy gì cũng nói, góp ý thẳng thừng nên làm người khác khó chịu. Căn bản tôi là người rất khắt khe, khó tính, chỉ thấy một chút không hay là tôi góp ý và điều đó khiến người ta không thích. Vì vậy tôi giãn ra, dừng tình cảm lại ở mức độ đồng nghiệp, thật đúng mực.
Đi diễn thì cười tôi vẫn cười, nhưng tôi giữ khoảng cách. Có lẽ vì vậy mà nhiều đồng nghiệp không thích tôi. Họ cho rằng tôi chảnh, đã diễn lạnh, diễn chảnh, ngoài đời lại không nói chuyện với ai. Cũng chỉ tại tôi khó tính, nhưng chính điều đó giúp tôi thành công. Nếu khó tính với bản thân, khó với tất cả mọi vấn đề mới giúp mình hoàn thiện hơn.
- Phương tự cho mình là khó tính, khó gần với mọi người xung quanh?
- Đúng thế, tôi luôn chăm chút, tỉ mẩn với tất cả mọi thứ. Tôi luôn muốn làm chủ mọi việc. Chẳng hạn với người make-up, tôi luôn đề xuất và nhờ họ dùng tài năng của họ để biến hóa gương mặt mình. Lúc trước tôi chỉ chọn một người trang điểm cho mình nhưng sau một thời gian, tôi muốn thay đổi và tôi đã chọn nhiều người khác để khai thác cái tài, cái gu của họ.
Hay đối với cuộc chụp, tôi không thích diễn với đồ công sở nhưng nếu stylish cho tôi biết chắc về bối cảnh chụp, ý tưởng chụp để tạo ra được bộ hình thời trang đẹp thì tôi sẽ đồng ý. Như vậy thì sự kỹ tính của tôi đâu phải là khuyết điểm? Vả lại, biểu hiện đó chưa phải là tất cả của Vũ Thu Phương. Hãy gặp một Vũ Thu Phương đời thường, bạn sẽ thấy tôi khác hẳn.
- Vậy thì Vũ Thu Phương siêu mẫu và Vũ Thu Phương đời thường khác nhau như thế nào?
- Với hình ảnh một Vũ Thu Phương siêu mẫu, tôi mong mọi người chấp nhận vẻ bề ngoài trau truốt, cách làm việc chỉn chu. Tôi có nguyên tắc của mình và mọi người hãy chấp nhận điều đó. Tại sao tôi rất chảnh trên sân khấu, ngay cả trước khi diễn?
Đó là vì tôi đang tập trung cho công việc, tập trung cao độ. Và tôi cũng đang quan sát bạn diễn, mọi người hãy cẩn thận đi vì tôi đang quan sát mọi người đó. Tiếp xúc với đồng nghiệp tôi là siêu mẫu, là người của công việc, sau đó mỗi người mỗi việc, không có thời gian dành cho nhau nên vô tình tôi đưa ra một hình ảnh như thế về tôi.
Còn Vũ Thu Phương đời thường thì... rất đời thường, rất cởi mở. Có những khách hàng của tôi từng ngồi tâm sự với tôi từ sáng đến chiều tại cửa hàng. Và tôi sẵn sàng nói rằng: Nếu đồng nghiệp nào cần đến sự giúp đỡ của tôi, tôi luôn sẵn sàng!
- Và một Vũ Thu Phương: nhà kinh doanh thì sao?
- Tôi coi việc kinh doanh thời trang như nghề làm người mẫu của tôi. Chính những va vấp trong nghề đã hỗ trợ tôi rất nhiều trong việc kinh doanh đồ thời trang. Hoạt động kinh doanh không chỉ mang lại cho tôi nguồn lợi kinh tế mà còn giúp tôi đưa thời trang đến gần công chúng hơn.
Nghĩ như vậy nên tôi luôn tự làm mọi việc, từ việc chọn mua đồ, huấn luyện nhân viên cách bán hàng và trang bị cho họ kiến thức về thời trang - những kiến thức tôi học được trong những lần ra nước ngoài làm việc - đến việc ngồi ở tiệm để trực tiếp tư vấn về trang phục, cách làm đẹp cho khách hàng.
Có thể tôi không "được lòng" người trong giới nhưng tôi luôn được lòng khách hàng và rất nhiều người đã tin tưởng, "phó mặc" việc chọn trang phục cũng như phong cách trang điểm cho tôi khi họ chuẩn bị phải xuất hiện ở những sự kiện quan trọng. Tôi xác định rất rõ rằng mình phải phát triển thương hiệu để có điều kiện kinh tế mà thực hiện nhiều kế hoạch khác.